Diều hâu và chích choèỞ khu rừng rậm có con diều hâu huênh hoang, hợm hĩnh. Gặp bất cứ con chim nào nó cũng khoe khoang rằng nó là chúa tể của loài chim, rằng nó khỏe nhất, kêu to nhất, bay cao nhất và thông minh nhất. Quảng cáo
0:00
/
3:28
Chọn giọng đọc
![]() ![]() Đọc truyện: Diều hâu và chích choèỞ khu rừng rậm có con diều hâu huênh hoang, hợm hĩnh. Gặp bất cứ con chim nào nó cũng khoe khoang rằng nó là chúa tể của loài chim, rằng nó khỏe nhất, kêu to nhất, bay cao nhất và thông minh nhất. Một hôm, diều hâu tập hợp tất cả các loài chim lại và lên giọng thách thức: - Hỡi các loài chim, trong các ngươi có kẻ nào dám đọ sức kêu to, ăn nhiều, bay cao cùng ta không? Cả bầy chim sợ hãi nhìn nhau chẳng dám ho he lấy một tiếng. Thấy thế diều hâu lại được thể. - Sao các ngươi không dám à? Ta chấp tất cả các ngươi đấy. Lúc ấy một chú chích chòe nhã nhặn lên tiếng: - Bác diều hâu ơi! Thi ăn nhiều, kêu to với bác thì chúng em không dám, nhưng thi bay cao với bác thì em cũng xin thử một lần xem sao! Cả diều hâu lẫn các loài chim khác đều sửng sốt ngoảnh lại nhìn chích chòe, nhưng nó không hề nao núng. Cuộc thi bắt đầu trước sự chứng kiến của các loài chim. Diều hâu vỗ cánh bay cao. Khi đã bay cao hơn cả các ngọn cây cao nhất, diều hâu lên tiếng gọi: - Ê! Này chích chòe chú mày chết rấp ở đâu rồi? Lúc ấy chích chòe bay lên đầu diều hâu và bảo: - Em đây, bác cứ yên tâm, em không bỏ cuộc đâu. Diều hâu lại cố sức bay cao hơn nữa, khi bay cao hơn cả những đỉnh núi quanh năm mây phủ, diều hâu lại cất tiếng gọi: - Thế nào, chích chòe, vẫn theo được ta đấy chứ. Chích chòe lại bay lên trả lời: - Vâng? Em vẫn cố theo bác đây. Bác mệt rồi hay sao mà bay chậm thế? - Không đời nào. Diều hâu nói hổn hển rồi lại tiếp tục bay ngược lên cao, cao mãi. Lần này diều hâu ở trên cả những đám mây trắng xóa. Nó tin là chích chòe chẳng thể nào bay lên tầng cao này được. Đôi cánh mỏi rã rời bải hoải, cổ và đầu nặng trĩu, hai mắt hoa lên, diều hâu nói chẳng ra hơi: - Chích chòe đã chịu thua ta rồi chứ? - Chưa đâu, em vẫn ở trên đầu bác đây này. - Giọng chích chòe vẫn lanh lảnh. Chẳng lẽ mình to khỏe thế này mà chịu thua con chích chòe bé tẹo hay sao? Diều hâu hiếu thắng, nó lấy hết sức tàn rướn lên cao nhưng không được nữa. Diều hâu tắt thở, từ trên cao nó rơi xuống như một hòn đá vậy. Khi ấy, chích chòe chỉ việc xòe cánh ra từ từ hạ xuống giữa bầy chim đang nóng lòng chờ tin cuộc đọ sức. Cả bầy xúm lại xuýt xoa thán phục, chúc mừng chích chòe. Chúng không hiểu bằng cách nào mà chích chòe thắng được diều hâu vốn bay cao nhường ấy. Chỉ có mỗi con chim sẻ con là nhìn thấy: Lúc cuộc thi bắt đầu chích chòe đậu ngay lên lưng diều hâu. Thì ra diều hâu mất công chở chích chòe trên lưng mà không biết. Mỗi lần diều hâu cất tiếng hỏi, chích chòe lại từ lưng diều hâu bay lên trả lời, thành thử nó chẳng mất tí sức nào. Bằng trí thông minh và lòng dũng cảm, chích chòe đã thắng diều hâu kiêu ngạo to lớn hơn nó gấp trăm lần. Bài học rút raKhông nên kiêu ngạo, coi thường người khác:
Trí thông minh và sự dũng cảm:
Sự chủ quan và hiếu thắng:
Đố vui qua truyện Diều hâu và chích choè
|